Làm việc gần 10 năm trong lĩnh vực Đào tạo & Phát triển Nhân sự cùng hơn 40.000 con người, từ những bạn trẻ vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường, đến các quản lý/lãnh đạo doanh nghiệp. Và mỗi khi bất kỳ khóa học nào kết thúc, tôi đều vô tình “được” gắn liền với một cách xưng hô – thầy, cho dù thật sự tôi chưa bao giờ muốn họ gọi mình như thế cả Không phải bạn – người đang đọc bài blog này – là người duy nhất thắc mắc tại sao, mà hầu như tất cả mọi người đều đặt ra cho tôi dấu chấm hỏi ấy. Vì tôi nghĩ “thầy” từ trước tới nay là một ngữ danh vô cùng thiêng liêng, tuy rất hạnh phúc vì được mọi người trân trọng và đánh giá cao, nhưng cá nhân tôi nghĩ bản thân phải đi thêm những quãng đường dài hơn rất nhiều để có thể xứng với từ “thầy” ấy.
Và hơn cả sự mong muốn được làm thầy, tôi muốn làm bạn của họ, làm đối tác, làm đồng nghiệp, hay một nhà cố vấn khi cần. Chữ “thầy” tuy thiêng liêng nhưng đồng thời lại gợi cho ta những khoảng cách vô hình, những quy tắc bó buộc chung mà chúng ta không thể thay đổi. Thế nên tôi chỉ muốn có sự gần gũi đối với các học viên của mình, muốn họ có một Tư Duy mở khi gặp những kiến thức mới, muốn họ phải học được gì đó từ tôi và tôi phải học được gì đó từ chính họ. Đôi khi cần nghiêm khắc và mindset làm việc chuyên nghiệp thì đóng vai “sếp” để tạo môi trường “thật” nhất cho các bạn “học và hành” thực tiễn.
Nói cho cùng thì chính sự đa dạng và luôn luôn nâng cấp bản thân cũng là mục đích của tôi khi hoạt động trong lĩnh vực này cùng vô số đối tượng học viên khác nhau. Cũng chính là sự nhắc nhở bản thân còn phải cố gắng nhiều hơn để có thể đem đến thông tin giá trị cho người nghe, vì đa dạng nào có giới hạn, hay nâng cấp nào có điểm dừng!